Dưới ánh đèn lung linh của bữa tiệc xa hoa, Doãn Y Mạt lẻ loi đứng giữa đám đông ồn ào, cô tự hỏi bản thân rằng liệu mình đã đúng khi đến đây hay không. Cô vẫn nhớ rõ hình ảnh Âu Lạc Hy và người chị kia quấn quýt trên giường, sự tuyệt vọng đến tột cùng khiến Doãn Y Mạt như mất hết mọi niềm tin vào tình yêu và con người. Tiếng cười và hò re vang lên xung quanh như một lời cười nhạo đối với cô.
Bỗng nhiên, một bóng hình quen thuộc xuất hiện giữa đám đông, vị phú hào đệ nhất thành phố A đang tỏa sáng với vẻ ngoài lịch lãm và sự quyền lực không thể phủ nhận. Đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa một ánh sáng khác lạ khiến Doãn Y Mạt không thể rời mắt khỏi. Anh ta tiến lại gần cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tâm hồn cô như muốn đọc hết những gì cô đang nghĩ suy. Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng Doãn Y Mạt, cô không thể hiểu rõ là gì nhưng chắc chắn đó không phải là sự tuyệt vọng hay đau đớn.
"Anh có lẽ chính là điều mà em đã đợi chờ" - trong trí tưởng tượng của cô, giọng nói của anh vang vọng như một hồi chuông báo hiệu một trang mới sắp mở ra trong cuộc đời cô.