Trong căn phòng sáng bừng đèn đóm, Sở Từ đứng trước cánh cửa phòng ngủ của Hách Liên Lan Nhã, trái tim cô như muốn rơi rời ra ngoài ngực. Cô nắm chặt cánh cửa, ngẩng đầu nhìn lên những chiếc cánh trắng bay trước cửa. "Đến lúc phải đối mặt với số phận rồi", cô nghẹt ra một tiếng thở dài.
Bước nhập vào căn phòng, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ phủ lên bề mặt nhẵn nhục của Hách Liên Lan Nhã nằm trên giường. Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không một chút ấm áp. Sở Từ cảm thấy tim mình như bị níu chặt bởi vòng lao lý, không biết mình nên nói gì trước cảnh tượng này.
"Anh không sợ mệnh mỏng sao?" Sở Từ dứt khoát hỏi, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Hách Liên Lan Nhã ngẩng đầu, ánh mắt anh đầy biến đổi. "Tại sao em bén miệng vào chuyện của ta?" Anh hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng chứa đựng một điều gì đó khác biệt.
"Sở Từ không phải là người bất lương, chỉ là vì..." Cô không kịp nói hết câu, Hách Liên Lan Nhã đã đưa ngón tay vuốt nhẹ từ mái tóc cô đến đôi môi mỏng hồng. "Cô gái dám đối đầu với ta, thế nên, ta sẽ giữ cô bên mình. Mình sẽ không để cho cô phải sợ mất đâu!"
Sở Từ nhìn anh với ánh mắt hoang mang, không hiểu rằng liệu đây là sự bắt buộc hay là dấu hiệu của tình yêu bắt đầu nảy nở trong lòng hai con người đối lập nhau.