Một cơn đau nhói như dây xích vững chắc cứa vào lòng ngực Thái Thanh, khiến anh không thể kìm nén nổi cảm giác hỗn loạn bên trong. Hạnh Lâm Phương Hoa đứng trước mặt anh, ánh mắt lạnh lùng như băng, nhưng đồng thời ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt không thể phủ nhận.
"Tôi không phải là con rối của anh," Thái Thanh bật lên, giọng nói dứt khoát như lưỡi dao sắc bén. "Tôi sẽ không để bản thân bị làm nhục bởi kẻ như anh."
Hạnh Lâm Phương Hoa nhếch môi, gương mặt bất cần nhưng đầy sự kiêu ngạo. "Em nghĩ mình có thể chống cự, nhưng em đây chính là tôi, Hạnh Lâm Phương Hoa," anh tuyên bố một cách kiêu ngạo. "Tôi đã chiếm giữ thân thể này, và không ai có thể ngăn cản được điều đó."
Nhưng Thái Thanh không dễ dàng từ bỏ. Ánh mắt anh đầy quyết tâm, dường như đang tìm kiếm một cơ hội cuối cùng để tự giải thoát khỏi vòng xoáy của số phận. "Tôi không phải là nạn nhân," anh thốt lên, giọng nói tràn đầy khí thế. "Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận số phận mà anh ép buộc lên."
Với một cái vẫy nhẹ tay, Hạnh Lâm Phương Hoa phát ra một luồng năng lượng lạ lùng, tạo ra một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể Thái Thanh. Anh có cảm giác như mình đang trôi dạt trong một không gian không rõ ràng, nơi mọi biến đổi đều có thể xảy ra.
Với sức mạnh vượt trội và tâm hồn mê hoặc, Hạnh Lâm Phương Hoa đã thể hiện rõ ràng rằng trong cuộc chiến này, ai sẽ là người chiến thắng và ai sẽ phải chấp nhận số phận mà anh đã định sẵn.