Trong một buổi chiều u ám, Hắc Xà lẻ loi bước vào ngôi đền cổ xưa nơi Quan Âm Đại Sĩ thường trú. Ánh nến lung linh chiếu sáng, phản chiếu ánh sáng lên gương mặt xanh xao của Hắc Xà, những vết thương tinh thần tồn tại mãi trong hồn lẫn thể đã làm cho cậu trở nên u ám và lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Các ngươi đã nghe lời cầu nguyện của ta chưa? Ta muốn trở thành Bạch Xà, ta không muốn phải sống trong bóng tối và sợ hãi nữa!", Hắc Xà lên tiếng nài nỉ, bộc lộ mong muốn cháy bỏng trên khuôn mặt nhói lòng.
Quan Âm Đại Sĩ, với ánh mắt sâu thẳm như biển cả vô tận, nhìn thẳng vào tâm hồn Hắc Xà. "Nhưng cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, Hắc Xà? Đôi khi, bản chất chính là sự đẹp đẽ, có thể được tìm thấy trong những điều tối tăm nhất", giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nồng nhiệt của Đại Sĩ đọng lại trong không gian bí ẩn của ngôi đền.
Nhận ra rằng việc trở thành Bạch Xà không phải là lời giải pháp cuối cùng cho tất cả, Hắc Xà khẽ gật đầu. Ôm lấy sự kiêu hãnh và đau khổ, cậu quyết định đối mặt với chính bản thân và chấp nhận mình với tất cả những bất hạnh và vẻ đẹp độc đáo của mình. Đó chính là bí quyết để Hắc Xà tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống, bắt đầu một trang mới đầy ý nghĩa và quyền lực của mình...