Trên con đường đầy cỏ hoang, bé Sin đứng trước hồi ức đau thương. Ánh mắt hướng về phía trước, nhưng tâm hồn lại chìm trong quá khứ đen tối. Những vết thương không thể chữa lành, từng cơn đau xé nát linh hồn bé. Cô bé, từng lấn át bởi bức tường sự cô đơn và tổn thương, giờ đây trải qua màn đêm vô tận của cuộc đời. Từng bước chân, từng nhịp tim, đều là tiếng gọi của quá khứ đầy oán hận. Sin khẽ đưa tay, vết thương không thể xóa nhòa trên cánh tay mong manh. Một ngọn đèn phản xạ mắt nhìn hiện lên, làm rõ bóng tối bao phủ linh hồn cô bé. Sin khẽ nở nụ cười, nhưng đó không phải cười, mà là sự bi thương vô tận. Giọng nói khẽ reo lên trong gió: "Quá khứ của tôi... là nơi tội lỗi không bao giờ được xóa nhòa."