Đêm vắng, dưới ánh trăng tròn, Shimazaki đứng trước ngôi nhà cổ kính của Aiko. Bầu không khí bất ngờ giữa hai con người từ hai thế giới khác nhau đang nhen nhóm. Một thoáng, ánh mắt của họ chạm nhau, nơi chứa đựng biết bao nỗi buồn, nỗi đau và bí mật.
"Anh không thể chạy mãi, Shimazaki," Aiko nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng chứa đựng một chút bi thương. "Quá khứ sẽ không bao giờ phai nhạt, và anh cũng thế. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đối diện với nó."
Sự im lặng vang lên giữa đôi bên, chỉ còn tiếng gió thổi qua cành lá. Shimazaki nhếch môi cười khẩy, nụ cười của một người đã trải qua biết bao khó khăn, "Tôi không phải là kẻ chạy trốn, Aiko. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, thành thật với chính mình."
Nhưng Aiko biết rằng còn nhiều bí ẩn cần phải được khám phá, và sứ mệnh lớn lao đang chờ họ phía trước. Đôi mắt sáng tỏa quyết tâm, cô nói, "Cuộc sống không bao giờ lấy điều gì cho bạn mà không đòi lại một cái giá. Chúng ta phải chấp nhận nó, Shimazaki. Bởi vì chúng ta không thể chạy trốn được."
Sự đối diện giữa hai tâm hồn đổ vỡ và trái tim đau khổ không chỉ là cuộc chiến với quá khứ, mà còn là cuộc chiến với chính bản thân. Và từ đêm đó, họ bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật, phải lòng những khó khăn và hy sinh, để tìm ra bản chất thực sự của cuộc sống và hướng tới ánh sáng của tương lai mà họ tự chọn, không phải tạo ra từ số phận.