Trịnh Vy Vy vô tình bước vào căn phòng tối tăm, cảm thấy sự chờ đợi rối bên trong tim như những hạt cát trắng xóa. Giữa màn đêm im lìm, ánh sáng từ cửa sổ mở ra vẻ đẹp mơ màng, bí ẩn. Cô bước gần hơn, nhận ra bóng dáng quen thuộc của Cố Trường An, người đã gặp một cách tình cờ nhưng lại như một ánh sáng huyền bí mang lại niềm tin.
"Cố Trường An?" Vy Vy gọi nhỏ nhẹ, giọng cô như làn sương sớm mùa xuân, mang theo hy vọng và nỗi lo lắng.
"Em nhớ anh à?" Cố Trường An nhìn cô, ánh mắt ấm áp, có chút gì đó ẩn chứa sâu thẳm, không thể hiểu rõ.
Cô gật đầu, cảm giác lạ lẫm như những mảnh ghép ký ức quay trở lại. Nhưng trong dĩ vãng xa xôi, cô biết rằng họ từng có những khoảnh khắc đẹp, chẳng kém gì vài tấm ảnh thời gian đã phai mờ.
"Em vẫn thật khó quên, y như những gì tôi nhớ," Cố Trường An thì thầm, giọng nói như làn gió nhẹ nhàng thoảng qua.
Và từ phút ấy, hai con người bắt đầu cuộc hành trình tìm lại chính mình, giữa dòng đời xoay chuyển, họ cùng nhau vượt qua thử thách, khám phá tình cảm và tìm ra câu trả lời cho bí ẩn trái tim mình.