Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn phố lạnh lẽo vẫn chói chang chiếu rọi bước chân Jin Pyo. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của cô gái ngồi trên băng ghế công viên, biết rằng tình yêu của mình đã tốt nghiệp với bản chất cô đơn. Hồi ức về người anh đã mất dần hiện lên, làm tim anh đau nhói.
"Anh yêu em," Jin Pyo tự nhủ, nhưng lời nói đã lâu không thể thay đổi số phận bi đát của họ. Khi bước gần, anh nhận ra ánh mắt cô gái vẫn đọng lại nỗi đau không thể nói thành lời. Đôi mắt ấy, đã từng là nơi trú ngụ hạnh phúc, giờ đây trở thành hòn đá găm vào tim anh.
"[Tên cô gái], xin hãy tha thứ cho anh," Jin Pyo nói, giọng nói run rẩy theo những lời xin lỗi vô nghĩa. Cô gái lặng thinh, chỉ còn bức tranh vỡ nát của quá khứ tan hoang nơi đôi môi thở dài. Họ đứng trước nhau giữa bóng đêm u tối, nơi kết thúc của một tình yêu và sự bắt đầu của một sự hy sinh.