Trong một buổi sáng tĩnh lặng, Saito bước vào phòng khám và phát hiện một bệnh nhân già yếu đang nằm trên giường, ánh mắt mờ nhạt chứa đựng những nỗi lo sợ không thể nói thành lời. Phản chiếu từ gương, bóng dáng của chính mình như một nhà Y đã mất đi tương lai, chỉ để trở thành một bóng ma trong hệ thống y tế đen tối. Saito bàng hoàng, ngồi xuong ghế, nhìn chằm chằm vào phần dư của cuộc đời bên cạnh.
Tiếng động cửa mở, bác sĩ trẻ và nức tiếng tập tành đang cố gắng "thuyết phục" gia đình bệnh nhân về việc trả phí phẫu thuật. Không phải tất cả các liều thuốc đều là dược, Saito nhận ra từ cái nhìn buồn bã của người đàn ông già. Anh từ chối làm mờ lờ điệp khúc trong lòng, quyết định không tham gia vào trò chơi nhẫn tâm của hệ thống y tế. Saito lấy bản tâm mình để đặt ra một quyết định: liệu anh có thể đứng lên, bước qua ranh giới giữa lương tâm và tham vọng, để tìm lại được giá trị đích thực của nghề Y?