Trong căn phòng tối tăm, tiếng đồng hồ bấm rên rỉ như một lời nguyền. Quản Thanh Nhan cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, bức tường đang dần hẹp lại, khiến cô không thể thở nổi. "Anh ấy làm tôi rơi nước mắt, nhưng tại sao tôi vẫn không thể rời khỏi anh?", cô tận mắt chứng kiến vẻ đẹp bề ngoài xa hoa phai nhanh chóng, để lại sau lưng một vẻ tâm tư đen tối. Mina nhớ lại những lời anh hứa vụ, những cử chỉ ngọt ngào nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Một lần nữa, cô cảm thấy mình mắc kẹt trong một mê cung không lối thoát. "Chồng ơi, em vẫn còn nhỏ phải không?", tiếng nói yếu ớt của Mina văng vẳng qua căn phòng trống rỗng. Và rồi, một cơn đau nhói từ bên trong quẳng gánh nặng của sự lựa chọn - giữ lại và chịu đựng, hay buông xuôi và tìm kiếm hạnh phúc mới - khiến cô không biết phải làm sao.
Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng giữa biển cả sóng gió của tình yêu và đau khổ, Mina bắt đầu nhận ra rằng, để trưởng thành và tìm được bản thân mình, có lẽ cô phải dũng cảm hơn để đối diện với sự thật đau lòng mà trước giờ cô luôn trốn tránh...