Trên đỉnh tòa nhà cao tầng, ánh trăng tròn lặng lẽ soi sáng cả thành phố phủ đầy ánh đèn. Trên tầng thượng, phòng của Bạch Lệ giờ đây trở nên lạ lẫm hơn bao giờ hết. Bức tranh cổ xưa bên tường tưởng chừng như bình thường, nhưng từ đó phát ra một sức hút kỳ lạ và ma mị.
Bạch Lệ nằm trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn vào bức tranh, cảm giác như bản thân đang bị hút vào một chiều sâu vô tận. Tiếng nhạc kỳ lạ từ đâu đó len lỏi vào tai anh, làm những rối ren trong tâm trí anh trở nên rối bời hơn bao giờ hết. Hồn lẫn lộn giữa hiện thực và ảo ảnh, giữa ác mộng và hi vọng.
Ở phòng bên cạnh, Hoàng Phong vẫn không ngủ được. Bàn tay cậu vẫn không ngừng vẽ những đường nét lạ lùng trên tờ giấy, không rõ ý thức về những gì mình đang vẽ. Những phân khúc ý thức lẫn lộn, nhưng đều hướng về anh trai - nguồn cảm hứng mãnh liệt và cơn ác mộng không lối thoát.
Vào đêm định mệnh ấy, khi các tâm hồn đang rơi vào vực sâu của hỏa ngục riêng, họ đã bắt đầu nhận ra rằng, để tìm ra lối thoát cho chính mình, họ không thể tránh khỏi việc đối mặt với quá khứ đen tối và đứng lên chống lại những ác mộng không bao giờ ngủ yên.