Nhưng những ngày tháng trôi qua, tôi không thể nào quên được ánh sáng yếu ớt phát lên từ cô gái tên Mamizu. Mỗi đêm, khi trăng lên, cô ấy trở nên rực rỡ và mong manh hơn trong căn phòng ốm đau của bệnh viện. Trái tim tôi như vỡ tan mỗi khi nhìn thấy cô cố gắng che giấu nước mắt đau buồn trong ánh sáng ấy.
Một ngày, khi tôi ngồi bên giường cô, Mamizu nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi và nói nhẹ nhàng: "Anh có tin vào điều kỳ diệu không? Trăng sẽ giúp tôi thực hiện điều ước cuối cùng." Câu nói ấy như một lời nguyền, làm tim tôi đau nhói vì sự yếu đuối và quyết tâm trong đôi mắt ấy.
Từ đó, tôi và Mamizu bắt đầu cuộc hành trình chôn giấu khát vọng dưới ánh trăng, những khát khao mà cô ấy chưa bao giờ dám tiết lộ trước đến giờ. Nhưng liệu chúng ta có thể thực hiện được những ước mơ ấy trong thời gian ngắn cạn như cát trên bàn đếm ngược đến phút cuối cùng? Sự hy vọng và nỗi sợ hãi đan xen trong trái tim tôi, khiến cho mỗi khoảnh khắc bên cạnh Mamizu trở nên quý giá hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này.