Trong đêm trăng sáng rực giữa thị trấn nhỏ, bước chân nhẹ nhàng của Thiên Diệu vang lên trên con đường cát trắng dẫn tới bờ biển. Ánh đèn từ lighthouse phản chiếu lên gương mặt cô, khoe vẻ đẹp tinh khôi giữa bầu không gian yên bình. Bước đi cô càng trở nên chậm lại khi nhìn thấy Thiên Thần đang đứng đó, ánh mắt như một hòa âm nồng nàn với sóng biển.
"Thiên Thần," Thiên Diệu gọi tên cô một cách dịu dàng, "anh đã từng nói rằng em chỉ có thể là của anh, đúng không?"
Thiên Thần quay gương mặt lên, ánh mắt u buồn tràn ngập những bí ẩn không lời. "Vâng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể giữ lời hứa."
Hai tâm hồn hướng về hai hướng khác nhau, tình yêu và sự thật, những nỗi đau và lòng tin. Sợ hãi và quyết định đang nhen nhóm dậy trong từng hơi thở, cảm xúc dâng trào như cơn sóng cuồn cuộn vỗ về.
"Cô có thể chấp nhận tình yêu mà không cần biết sự thật, nhưng em không thể sống trong sự dối trá," Thiên Diệu lặng lẽ nói, từng chữ lời như là một lời thề định mệnh.
Và từ đó, câu chuyện về tình yêu và sự thật, về sự hy sinh và lòng tin, lần nữa được viết tiếp trong bức tranh màu sắc của cuộc sống, nơi mà hai tâm hồn gặp nhau và tan vào nhau, không thể tách rời.