Trên đỉnh tháp Tokyo, gió se lạnh thổi qua làm dấy lên mái tóc mượt mà của cô gái đứng đấy. Anh chàng đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm không phản ánh được tâm trạng bên trong. Họ chưa từng gặp nhau, nhưng tại cử chỉ thoáng qua của cô, anh bỗng nhận ra...
"Anh có muốn bắt cóc tôi không?" Câu hỏi của cô gái như một lời nguyền đầy bí ẩn, khiến anh không thể rời mắt khỏi đôi mắt xanh biếc sáng ngời. Những kí ức ẩn sâu trong tâm trí anh dần hiện lên, những dấu vết mờ nhạt của quá khứ mà anh luôn cố che dấu.
Với một biểu cảm khó hiểu, anh nắm chặt tay cô gái, như muốn giữ lấy điều gì đó quan trọng đang trôi qua giữa đôi bàn tay. "Em... có phải là Midori?" Tiếng kêu vang trong không gian, như một lời thề rằng anh sẽ bảo vệ cô bằng cả tình thân và tình yêu.
Từ khóe miệng hồn nhiên của cô, một nụ cười nhẹ nhàng nở rộ, như là một khúc ca của ánh dương mới bừng sáng giữa vùng đất hoang tàn. "Chính xác, anh Tokio! Chúng ta đã tìm thấy nhau sau bao nhiêu năm mất liên lạc." Hai người cười vang, như hai tia nắng ấm áp chiếu sáng khắp nơi tối tăm, hứa hẹn một hành trình tìm kiếm thứ mà họ luôn khao khát - một ngôi nhà, một gia đình thứ hai, một Eden mới cho riêng mình.