Trong căn phòng tối om, ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đứng trước cô gái, ánh mắt lạnh lùng như băng. "Em tìm mọi cách để xáo động tâm tư của tôi, nhưng đừng mơ tưởng rằng sẽ thành công," anh nhẫn tâm nói. Cô gái không chịu thua, ánh mắt quyết liệt: "Đừng nghĩ rằng tôi sẽ nhận lời ký vào giấy hôn thú của anh với mục đích nào khác ngoài mạng sống của mình." Sự im lặng đáng sợ tràn ngập phòng, chỉ tiếng đồng hồ đếm ngược đanh thép.
Hai năm trôi qua, Long Đại thiếu gia vẫn đứng trước cô gái với vẻ lạnh lùng. Cô gái nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy, hỏi thẳng: "Tư cách gì sao?" Long Đại thiếu gia chỉ nhìn cô với ánh mắt không lời. Một quãng im lặng chết chóc. "Em chính là người phụ nữ của tôi, không ai có quyền cản trở," anh lạnh lùng nói. Sự đau khổ lẫn nhau trong hai con người, từ hai thế giới đối lập, chợt hòa quyện trong một vòng tay không thể tách rời. Yêu thương mạnh mẽ từ những cơn đau khổ, trái tim bị tổn thương lại một lần nữa biết yêu thương...
Sở Lạc Hàn yêu em, Long Kiêu yêu mãi mãi chỉ có em.