Trốn chạy trên đường quê vắng vẻ, Cô Tuyết hầu như từng hơi thở trở nên nặng nhọc hơn bao giờ hết. Bên cạnh, Trì Tô Mộc cầm súng sát thủ, sự đau đớn trong mắt không thể che giấu. Họ không thể chạy mãi, nhưng cũng không thể đầu hàng. Dần dần, bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ còn tiếng tim đập như quả bom ngày càng tan nát mọi tồn tại.
"Chúng ta... không thể nhường bước, Cô Tuyết." Trì Tô Mộc nắm chặt tay súng, ánh mắt quyết đoán nhưng chứa đựng bi kịch.
Cô Tuyết gật đầu, nước mắt rơi, anh đã là người duy nhất hiểu mình, hiểu về quá khứ đen tối mà cô phải đối diện. Hai con người định mệnh, từng đại biểu cho đức tin, giờ chỉ còn là ít, quẩn quanh giữa ngọn lửa tình yêu và sự phản bội.
Và rồi, âm thanh của viên đạn vang lên, thời gian dừng lại, cảnh sát xâm nhập vào khu rừng. Một bức tranh được vẽ nên từ máu và nước mắt, từ hy vọng và tuyệt vọng, từ tình yêu và tổn thương. Dù là sói cô độc, họ vẫn có nhau, tình yêu nhỏ bé nhưng mãnh liệt, không thể phủ nhận.