Trong cái nắng oi bức của một buổi chiều hè rực nắng, Manaka bước chậm trên con đường quen thuộc với bước chân nhẹ nhàng, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên từ tai nghe. Trên tay cậu, một lá thư mời thi cử tỏa hương mùi giấy mới, nhắc nhở cậu về những ngày tháng gian khổ, những thứ đã thay đổi cuộc đời cậu từ khi ba mẹ ra đi.
Manaka dừng bước, nhìn những phố xá quen thuộc ôm cảm xúc. Đã bao lần cậu chấp nhận số phận mà cha mẹ đã chọn, thậm chí vượt qua những thử thách khó khăn, cố gắng hoàn thành lời hứa cuối cùng với họ. Nhưng cuộc sống không bao giờ dừng lại ở những khúc mắc, quyết định hoặc thách thức. Manaka nhận ra, thi cử không chỉ đánh dấu hành trình của cậu mà còn mở ra một cánh cửa mới – cơ hội để khẳng định bản thân, sống theo đuổi ước mơ của mình.
Bước tiếp, cậu nhìn thẳng vào ánh mặt trời lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm, ôm trọn niềm tin và hy vọng. Manaka biết rằng, đằng sau những nỗi đau và hy sinh, đằng sau những điều cậu từng vượt qua, là một tương lai sáng hơn, là giấc mơ cuối cùng mà cậu mơ ước.
Với đôi mắt sáng lên hi vọng, Manaka từ bỏ nỗi lo sợ, tràn đầy quyết tâm bước tiếp trên con đường của mình, dấn thân vào cuộc thi cử không chỉ để chinh phục bản thân mà còn để chứng minh với thời gian, cậu đã làm được điều đó – sống cho chính mình, vì những giấc mơ mà ba mẹ đã trao cho cậu.
Với lòng dũng cảm và niềm tin, Manaka sẽ đi đến cuối con đường, để đạt được giấc mơ mà cậu vẫn nung nấu từ khi còn trẻ thơ, để trở thành người con mà ba mẹ sẽ mãi mãi tự hào. Đó không chỉ là cuộc thi cử mà còn là chuyến hành trình của cậu trên con đường tới ước mơ.