Trên mái nhà ngôi làng nhỏ, ánh mặt trời mùa hạ chiếu rọi lên đôi mắt lấp lánh của Levy. Cô cảm nhận một lo lắng khó tả khi nhìn thấy Gajeel, người đặt tay lên bụng phì phò của mình, khuôn mặt đầy nghi ngờ. "Gajeel ơi, anh đã làm gì với em vậy?" Levy ngước nhìn anh, ánh mắt của cô đầy nước mắt.
Gajeel, người vốn nổi tiếng với vẻ ngoài cứng cáp và lạnh lùng, bỗng trở nên bối rối. "Levy, em... Anh không biết làm sao mà... Em làm sao có thể...?" Gajeel cố gượng gạo, cô ngược đãi anh với ánh nhìn đầy hoài nghi. Bỗng Levy quỳ xuống, vòng tay ôm chặt bụng, một cảm giác lạ lẫm ập đến. Đôi mắt sáng ngời của cô bỗng đỏ ửng, một nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng hé lên trên môi.
"Haha, anh đã đoán đúng đấy, Gajeel! Chúng ta sắp có một đứa con rồi đó." Ánh mắt của Levy toả sáng, khi cảm xúc lan tỏa qua từng phần tư cơ thể. Gajeel như chợt bị mê hoặc, biểu lộ nụ cười đầu tiên từ trước đến nay. Hai người bên nhau, trong phút giây đầy niềm hạnh phúc đến bất ngờ này.