Trong màn đêm u tối, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, vẻ đẹp kiêu sa của Tô Mộc như lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Cô ngồi bên bàn thờ, tâm trí như lấp loáng giữa hàng trăm kí ức chưa rõ ràng. Mỗi lần đêm về, những cơn ác mộng lại quấy phá tâm hồn cô, kéo cô vào một vực sâu vô tận của bí ẩn.
Chưa bao giờ Tô Mộc nghĩ rằng, việc cứu Mạc Vũ một lần đã định mệnh sẽ khiến cô phải đối diện với định mệnh chưa rõ ràng của mình. Trái tim cô đập loạn nhịp, cô cảm thấy hơi thở ấm áp của Mạc Vũ truyền đến, nhưng đồng thời, cũng là sự ám ảnh không gì so sánh được.
Khi ánh sáng lấp lánh qua từng khe cửa sổ, bí mật dần dần hé lộ. "Máu của ta luôn thuộc về nàng, mà nàng...chỉ có thể thuộc về ta", giọng nói trong đêm văng vẻo như một lời nguyền oan. Tô Mộc nhận ra, để tìm lời giải cho mọi bí ẩn, cô cần phải dấn thân vào một cuộc hành trình đầy nguy hiểm, nơi mà cả tình yêu và sự phản bội đều đang chờ đợi cô ở phía trước...