Trong một đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng lên ngôi làng bên sườn núi. Bước chân nhẹ nhàng của Diệu Dương vang lên trên con đường cát trắng, nhưng ánh mắt anh không còn bao giờ nhìn thấy sự bình yên. Nụ cười từng ngày trở nên lạnh lùng và tâm hồn anh dần bao trùm bởi một vệt sẹo đau đớn - vệt sẹo của trận chiến đẫm máu, trận chiến đã cướp đi tất cả.
Bước vào ngôi đền cổ kính, Diệu Dương nhấn chìm trong bóng tối, trái tim anh giăng lên lưới tuôn chảy từng kỷ niệm êm đềm đến đau khổ. "Trả thù... Trả thù..." - Tiếng thì thầm của quỷ quái vang vọng trong đêm. Dường như, cảm giác truyền lửa của mối hận thù lên đến đỉnh điểm, lần cuối cùng, Diệu Dương từ bỏ sự nhân từ, trở nên đầy ác độc và tàn nhẫn.
Ánh đèn lờ mờ soi sáng bàn tay anh cầm chặt thanh kiếm. Nhớ về ngày mặt trời lặn, người yêu anh hiên ngang rời xa thế giới này, lời cầu nguyện cuối cùng vẫn vọng về "hòa bình". Thế nhưng, sứ mệnh trả thù đã nhen nhóm dậy trong lòng anh, biến Diệu Dương từ một hào phóng trở thành một trong Những Ngũ Hổ Đông Anh - với một linh hồn còn đen tối hơn bóng đêm...