Trên bục diễn, ánh đèn sân khấu lung linh chiếu sáng, khuôn mặt Tiêu Đình biểu lộ sự đau khổ và lòng tự trách. Cô lặng lẽ nhìn chăm chú vào ánh mắt sắc lạnh của Ngô Lạc, người đã thay đổi cuộc đời của cô từ khi bước chân vào kịch trường cổ đại này. Những điều mà Tiêu Đình tưởng như không tồn tại, ngốc nghếch và đau khổ về tình ái, đều dần hiện hình trong trí não của cô.
Ánh đèn đỏ bừng lên, tiết mục trạch đấu giữa Tiêu Đình và Ngô Lạc bắt đầu. Nhưng không phải là cuộc đối đầu thông thường, mà là một trận chiến tâm lý gay cấn. Tiêu Đình quyết định không nghe theo kịch bản mà chấm dứt màn kịch bằng một cách bất ngờ. Cô nhấn mạnh mỗi lời nói, mỗi cử chỉ như một cơn gió lạnh thổi qua hồn Ngô Lạc, để ý rằng bên trong vẻ ngoài không tình cảm của mình, cô giấu giếm một tâm hồn đau khổ, đầy oán hận và niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Trong khoảnh khắc căng thẳng nhất, Tiêu Đình quyết định hạ mình, thổ lộ tâm tư gian nan. Ngô Lạc bất ngờ trước sự dũng cảm và chân thành của cô, từ đó mở ra một chương mới, không phải là cuộc đấu tranh giành quyền lực mà là sự hiểu biết, tôn trọng và tình yêu thương. Màn kết thúc không kịch tính nhưng ấm áp, khi hai trái tim hòa mình vào âm nhạc của tình thương và sự tha thứ.