Trong ánh sáng dần tắt, tiếng động rầm rộ của chiến tranh vẫn vang vọng trên bầu trời. Anh hùng, vốn được ngợi khen như một biểu tượng của công lý và chính nghĩa, bỗng trở thành kẻ địch kinh hoàng, bày tỏ bản chất độc đoán và cuồng loạn nhất. Điên cuồng, anh ta lao vào trường học cũ của mình, đưa mọi kẻ đang chạy trốn không tha. Nhưng một lần kẻ bạn cũ, người luôn tin tưởng vào niềm tin và tình đoàn kết, đã chợt xuất hiện. Vật sáng lanh gói trong bàn tay của hắn, bay vút về phía anh hùng...
Khi mắt mở ra, anh hùng bất giác thốt lên tiếng, lòng băng lưng trước cái chết đẫm máu. Thù hận, giận dữ đang rưng rưng trong tâm can, anh âm thầm thề phải trả thù. Bước ra khỏi mái trường, giọng nói trong đầu anh dồn dập, hơn cả tiếng động của chiến tranh. "Máu nào trả máu!" - anh nhấn chặt đôi nắm, quyết tâm đưa tên bạn cũ này vào hồn địa ngục mà không màng tới mọi sự giới hạn.
Với trí tuệ và chiến lược, anh tung ra kế hoạch trả thù tàn bạo. Cuộc sống cứ như một vũ trụ tối tăm, nhuốm máu đỏ bất tận, và trên con đường trả thù, ai sẽ chiến thắng, ai sẽ thất bại, tất cả sẽ chỉ rõ vào ngày mai...