Trong ánh đèn lẻ loi của phòng học, Chiaki và Haru ngồi im lặng, ánh mắt đầy nghẹn ngào nhìn nhau. Bí mật giữa họ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Chiaki đột ngột nói lên, ánh mắt như muốn nói lên tất cả những gì không thể thốt ra từ trước đến nay.
"Haru ơi, chúng ta phải làm gì đây?" - Chiaki hỏi, giọng nói run rẩy.
Haru cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng không thể che dấu được nỗi lo sợ và phấn khích trong lòng.
"Chúng ta nên thổ lộ tất cả, Chiaki. Không thể tiếp tục giữ điều này mãi được nữa." - Haru trả lời, giọng nói run rẩy không kém.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Chiaki nhìn thẳng vào mắt Haru, nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn ngập nỗi buồn.
"Chúng ta sẽ cùng đối mặt với nó, Haru. Dẫu cho cuộc sống có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, phải không?"
Hai người ôm nhau chặt, bí mật ngọt ngào ấy giờ không còn là gánh nặng mà trở nên là sợi dây kết nối vĩnh cửu giữa hai tâm hồn đồng điệu trong nhịp sóng của tình yêu và sự hy sinh.