Những cánh cửa của Điện Mộng mở ra, tiết lộ cảnh tượng nghe thấy mùi đất ẩm và khói lửa bay trắng. Đan Tiêu đánh trống gió hồn lương khi bước chân vào bên trong, sự căng thẳng và hồi hộp lan tỏa khắp cơ thể anh. Mọi vật trở nên ảo diệu, nhưng nơi đây không hoàn toàn là biểu cảnh mơ ước.
Ở giữa sảnh chính, một lời phán xét đầy ác mộ bắt đầu vang vọng. Đan Tiêu quỳ gối trước Đế Vương bóng tối, bộ mặt tĩnh lặng nhưng não nề với một cuộc nói chuyện không mời gọi. Trong bóng tối, một bước chân ẩn hình phản chiếu âm hồn - Thiên Kiếm, người anh em cùng tuổi thơ với hắn. Sự phản bội từ người đồng đội đã gieo rắc những hạt gai đầy đau thương trong lòng Đan Tiêu.
"Ta tin vào sức mạnh của thi chí và tư tưởng chân thật," Đan Tiêu ngửa đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Thiên Kiếm, "Nhưng nếu ngươi đã chọn con đường của bóng tối, ta sẽ không ngần ngại khám phá sự thật, dù nó có khắc sâu vào linh hồn của ta."
Những tiếng trống đánh du dương, ánh đèn lung linh phát sáng, màn đêm tối tăm vây kín xung quanh. Một cuộc hành trình đầy hiểm nguy và sự phản bội đang bắt đầu, nơi mà chỉ có sự mạnh mẽ và lòng tin cuối cùng có thể giúp Đan Tiêu vượt qua mọi khó khăn đang chờ đợi.