Trường trượng mây trải dài, gió nơi đây reo vang những giai điệu buồn. Trong lễ đường khói thơm nghi ngút, một người phật tử mặc chiếc áo vàng óng ánh, đang quỳ gối trước bình phong linh thiêng. Giọng cầu nguyện trong trẻo, khắp không gian xao xuyến hòa quyện với hương khói thảo mộc. Bâng khuâng vài phút, anh mở mắt, ánh nhìn u ám lững thững chợt đi vào tận tâm hồn.
"Dường như chúng ta đã gặp nhau trước đây," một giọng nói êm dịu phá vỡ khoảng lặng. Anh quay người, gặp một chàng trai đứng trước mặt, đôi mắt lam tỏa ánh sáng ấm áp. "Nhưng không phải ở kiếp này."
Anh nhớ, nhớ về cửu vĩ luân hồi, nhớ về những đau khổ, hối hận và giống nhau. "Người đã từng cắt đuôi của tôi?!" Anh hỏi, giọng run rẩy. "Là chính người?!"
Chàng trai mỉm cười nhẹ, "Đúng vậy, là chính tôi. Nhưng ta không hận thù, chỉ giữ một tấm lòng xót thương."
Một trận động đất kinh hoàng bắt đầu, cả hai bị cuốn vào một cánh cổng thời gian định mệnh. Thời gian trôi, tình cảm lên ngôi, nhưng liệu họ có thể vượt qua thử thách của số phận để nối lại duyên xưa, hay mọi cố gắng sẽ tan thành mây khói giữa dòng thời gian?