Trước sự đề nghị bất ngờ từ Gu Yoon Won, Yo Il không thể tin vào đôi mắt mình. Cảm giác xao xuyến lan tỏa từng tia qua từng tia trong cơ thể cậu, khiến trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tấm giấy trắng như tuyết nhấp nhô nho nhỏ trong tay cậu, đánh thức một khao khát mà Yo Il từ lâu đã chôn giấu.
Nhưng rồi, sự vụ này đã bị phá vỡ bởi cú vấp của Yo Il. Chai nước phun tung lên, ướt đẫm toàn bộ người của Gu Yoon Won. Thế nhưng, thay vì tức giận hay phàn nàn, Gu Yoon Won chỉ cười, một nụ cười toả sáng như bầu trời đêm đầy sao. Điều đó khiến Yo Il cảm thấy lạ lùng, như một bí ẩn không thể giải thích.
"Không sao cả," Gu Yoon Won tiếp tục, giọng nói êm ái như dòng suối nhẹ nhàng. "Cơ thể anh đâu có màu vết nước, thế nên em không cần phải nhìn kỹ đâu."
Lời nói ấy làm Yo Il ngơ ngác. Tại sao Gu Yoon Won lại tỏ ra thoải mái đến vậy? Và từ cái nhìn ánh mắt ấm áp của anh ta, Yo Il nhận ra điều gì đó khác lạ. Những cử chỉ nhẹ nhàng, những lời nói ngọt ngào, tất cả đều khiến trái tim cậu tan chảy.
"Hãy để em giúp anh thay đồ," Gu Yoon Won đề nghị tiếp, bước lại gần. Bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc của Yo Il, tạo nên những làn sóng cảm xúc lẫn lộn trong cậu. Dường như, từ lúc đó, thứ Hai không còn là nỗi sợ hãi mà trở thành bản nhạc êm đềm trong tim Yo Il, một bản nhạc mà cậu không muốn dứt khoát.