Trên lưng con đường đá dẫn lối vào pháo đài bí ẩn, hoàng tử phế vật với gương mặt kín đáo và ánh mắt sâu thẳm đã bước xuống từ chiếc xe ngựa, bước tiếp vào cánh cổng hoành tráng với một sự chắc chắn không thể lung lay. Ánh nến đuốc vừa sáng vừa tối buộc phải cống hiến mọi bí mật của pháo đài này. Bước chân của hoàng tử vang lên như tiếng triều gọi từ tận dĩ vãng, từ quá khứ đã lạc hậu.
Bước qua cánh cửa màu vàng bóng loáng, hoàng tử bàng hoàng thấy mình đứng giữa một không gian lộng lẫy, trần nhà cao vút, giữa phòng trưng bày trụ sở bóng tối của những tên thám hiểm. Mỗi bước tiến về, hơi thở của anh trở nên căng thẳng hơn, không chỉ vì mục tiêu cuối cùng, mà còn vì vết thương lòng lưng mà anh mang theo từ tuổi thơ. Trái tim anh đập mạnh, gợi nhấn nhổ, với lòng gan dạ, hoàng tử sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, kể cả việc phải đối đầu với chính quá khứ mà anh đã vùi sâu.
Hoàng tử phế vật đã bước vào vòng xoáy mà chính bản thân mình tạo ra, cuộc chiến đế vị của anh không chỉ là với người khác mà còn cả với bản thân, với sự yếu đuối và mạnh mẽ, với quá khứ và tương lai.