Trong cơn mưa gió kinh hoàng, Yo Hinomura đứng giữa phòng ngủ tăm tối của mục tiêu tiếp theo. Đôi mắt lạnh lùng của anh lượn sóng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Đôi tay khéo léo cầm lấy con dao sắc nhọn, ánh kim loại phản chiếu ánh sáng đầy ma mị. Nhưng khi Yo đưa dao xuống, giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên mái của kẻ địch.
Một lần nữa, cảm xúc dâng trào trong trái tim Yo, nhắc nhở anh về số mạng mỗi cử chỉ của mình mang lại. Còn người này, kẻ từng là một người đàn ông bình thường, bị cuốn vào vòng xoáy tội ác và phải trả giá bằng máu. Giọt nước mắt của kẻ địch không phải là sợ hãi, mà là biểu hiện của sự hối hận và muốn được anh lấy đi nỗi đau.
Trái tim Yo đau nhói, anh nắm chặt tay, khoé miệng run rẩy nhưng không thốt ra lời nào. Cuộc đời anh như một vũ trụ đen đầy hiểm nguy, kéo anh vào những vùng đất tăm tối mà anh không bao giờ dám tưởng tượng. Có lẽ, đằng sau vẻ lạnh lùng và vẻ ngoài của một sát thủ hoàn hảo, Yo Hinomura vẫn là một con người, với trái tim còn đọng lại những vết thương không bao giờ lành.
Với mỗi giọt lệ rơi, "Crying Freeman" không chỉ là biểu tượng của sự chết chóc mà còn là biểu tượng của sự hối hận và hy vọng vào một ngày mai tốt lành.