Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn đường chiếu rọi nhẹ mặt phố, làn gió lạnh lẽo vuốt nhẹ qua làn da. Thanh niên Đỗ Minh Quân, đeo chiếc khẩu trang che đi gương mặt thon dài, bước chân nặng nề trên con đường đầy lịch sử này. Trên vai anh, chiếc cặp xách cũ kỹ vài năm tuổi, cầm một cuốn sách đam mê và niềm đam mê viết lách đứa con tinh thần duy nhất của hắn.
Rốt cuộc, một cô gái tóc xanh dương đầy bí ẩn bước ra từ bóng đêm. Ánh sáng mặt trăng soi bóng lưng cô ta khiến hình ảnh bản thân trở nên thần bí hơn bao giờ hết. Anh chàng không hiểu sao mà trái tim lại đập dồn mọi lực với cô gái xa lạ đến lạ lùng này.
"Cuối cùng cũng tới lúc," cô gái thì thầm, giọng nói như âm nhạc ngân nga. "Chúng ta đã được chọn, Đỗ Minh Quân."
Những tiếng chân đầy vang vọng cứ xé lòng bạn, càng lúc những tiếng nhảy múa nhân lực đó càng gần bạn. Không lời giải thích, không bời tránh, Đỗ Minh Quân bất giác nâng cuốn sách lên, mở trang đầu khiến ánh sáng tỏa ra, rọi sáng khoảnh khắc kinh hoàng.