Trên đỉnh núi Cửu Long, ánh trăng tròn như một viên ngọc lấp lánh, soi sáng màn đêm u tối. Hiên Vương, với ánh sáng gió lửa từ kiếm Thần Hồi Quy, đối đầu với Đại Hiệp Thanh Long, vóc người uy nghiêm như một vị thần Bát Quái Chiến Lôi. Hai bậc hiền triết, một tay cầm kiếm, một tay chèo đấu.
Mỗi nhịp đánh dồn dập như tiếng trống chiến, cột sáng từ thanh kiếm va chạm phá lên trời, rợp lên bầu trời sao lấp lánh. Đại Hiệp Thanh Long, với sức mạnh của Bát Quái Chiến Lôi, từng bước chứng tỏ được tầm vóc và kỹ năng phi thường của mình trong mỗi cú đánh.
Nhưng khi cả hai đồng thời tung ra cú đánh cuối cùng, một sự kỳ diệu đã xảy ra. Ánh sáng từ thanh kiếm không phát ra sức mạnh phá hủy, mà như một lời thỉnh cầu, một lời hòa bình. Đại Hiệp Thanh Long, với ánh mắt uy linh, nhấc kiếm lên cao, biểu hiện ý muốn tha thứ và hòa bình.
Hiên Vương, ngẩng đầu đến thiên địa, trong ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sự hoài nghi và từ chối, "Ta không tin vào hòa bình, với bản chất của thế giới này, chiến tranh sẽ không dừng lại."
Nhưng Đại Hiệp Thanh Long, vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy từ biệt và lời cầu xin cuối cùng, "Hãy để cho hòa bình thắng, để cho tình người chiến thắng!"
Và khi cột sáng vọng lên trời tan biến, màn đêm tĩnh lặng nhưng những sóng dậy lên bên trong lòng người, như một dấu hiệu cho những biến đổi sắp xảy ra trên thế giới.