Trên hành lang lầu của cung điện Hoàng Tôn, Anastasia lặng lẽ đứng nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời mở ra những điểm sáng lấp lánh trên mái tóc nâu của cô. Nước mắt nhỏ rơi từ đôi mắt xanh biếc, những giot nước mắt mang theo những nỗi buồn và hoài nghi về người cha mà cô từng cho rằng chỉ là một quân nhân bình thường. Nhưng sự thật đã được phơi bày, ba cô chính là Hoàng Tử, mẹ cô là Vương Phi.
"Hoàng Tôn Anastasia", cô nhéo nhẹ cánh tay của mình, nhòe đi mưa vàng phủ trên tay cô, là một vị Hoàng Tôn, con của một gia đình Hoàng Tộc. Cô cảm thấy bối rối, hoang mang trước sự thay đổi của cuộc đời. Liệu cô có thích ứng với cuộc sống mới, những tài năng, trách nhiệm mà vị trí Hoàng Tôn yêu cầu hay không?
Trước mặt cô, một lựa chọn cần phải được đưa ra. Cô có thể trở lại với cuộc sống nhà nghèo bình thường hay chấp nhận trở thành một vị Hoàng Tôn, số phận đã được định sẵn từ bao giờ? Anastasia nhận ra rằng, để trở thành chính mình, cô cần tìm ra câu trả lời trong lòng mình, vượt qua sự bất mãn và hoài nghi, để cuối cùng, tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc đời.