Trong bức tranh đầy sắc màu, công chúa Mikaela đầy mê hoặc bước ra khỏi lâu đài rực rỡ. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô. Nhưng bước chân của Mikaela chẳng còn nhẹ nhàng khi nhận ra rằng chú rồng Zeno, người bạn thân cũ của mẹ mình, đang giãy giụa trong cơn đau đớn.
"Zeno!"
Mắt công chúa chợt sáng lên lo lắng, cô không thể tin vào điều mình thấy. Không phải người bạn từng giữ mình trong cơn ác mộng, mà người mà cô từng tôn trọng, hoàng tử Laszlo, đứng bên cạnh với vẻ mặt đáng ngờ. Cơn nghi ngờ nhanh chóng bao trùm tâm trí Mikaela, cô nhìn thấy một ánh sáng lạ lẫm tỏa ra từ lòng bàn tay Laszlo, ánh sáng đó đã làm cho Zeno trở nên yếu đuối.
"Công chúa Mikaela, xin hãy tha thứ cho tôi," Laszlo nói nhưng ánh mắt của anh ta không chứa chút nỗi hối tiếc.
Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong lòng Mikaela, giọng nói của Laszlo trở nên xa xăm trong đầu cô. Cô chỉ có thể nhớ đến bảo vệ chú rồng Zeno, dường như đã rơi vào mê lộ không lối thoát.