Trên ngọn núi thiên nhiên hùng vĩ, công chúa yêu yêu linh đứng đợi trong ánh nắng chiều xào xạc. Mắt xanh ngọc sáng lấp lánh như hai viên ngọc quý, cô lặng lẽ nhìn theo sự biến đổi của cảnh đồng cỏ xanh bát ngát. Một cơn gió nhè nhẹ gõ cửa, khiến áo váy cô bay phất theo gió, làm nổi bật nhan sắc tuyệt diệu của công chúa.
"Anh đến rồi, người đã thay đổi cuộc sống của em", tiếng gió nói như lời cầu chúc của thiên thần.
Nhìn về hướng cổng, cô nhận ra bóng dáng của chàng thiếu niên. Ánh mắt đôi mắt xanh lạnh lùng, đôi môi hé mở chỉ để để lộ ánh sáng cay đắng đang lưu chuyển bên trong.
"Công chúa, em không thể tập trung vào chính mình?" giọng của anh làm cho cô phải rùng mình. Hỏi rõ ràng và nhấn mạnh, nhưng trong đôi mắt ấy không phản chiếu bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lùng và quyết liệt.
"Em yêu anh, mong anh chấp nhận", công chúa yêu linh nức nở nói, ánh mắt hướng về anh không thể níu giữ bản thân khỏi những cảm xúc phức tạp.
Nhưng anh chỉ nhẫn nại nhìn cô, đôi môi hé mở một chút rồi nhanh chóng đóng lại. "Anh đã nói rồi, tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường thôi, buông tha cho tôi đi mà!"
Với ánh mắt hỗn loạn, cô bắt đầu hiểu rằng đây chính là sự khó khăn và thách thức mà cô phải vượt qua để giành lấy tình yêu mong manh.