Trong một buổi tối tĩnh lặng, gió lạnh thổi qua cửa sổ, cùng với những ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên tấm kính mờ ướt, tạo nên một bầu không khí êm đềm tại ngôi trường trung học Sumire và Touta đang theo học. Hai con tim đang hòa quyện trong niềm yêu thương bất diệt, không gian xung quanh tựa như tạo nên một bức tranh vô cùng lãng mạn.
Sumire, cô nàng có mái tóc dài mượt và đôi mắt xanh biếc tỏa sáng, đang ngồi một mình trên bậc cầu thang, nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung mà Touta vẽ cho cô. Những nét vẽ tinh xảo, màu sắc tươi sáng nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó sâu xa, như thể đang ám ảnh Sumire.
Touta, chàng hoạ sĩ tài năng với gương mặt điển trai và đôi mắt ấm áp, bất ngờ xuất hiện từ phía sau Sumire. Anh ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Sumire và thì thầm: "Em biết không, khuôn mặt của em khiến anh muốn vẽ mãi mãi, với màu sắc cuộc sống chính là em, Sumire."
Ánh đèn vàng len lỏi qua những kẽ cửa sổ, một cơn gió nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua tóc Sumire, mang theo mùi hương hoa nhài. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo toan, mọi phiền muộn đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu ấm áp và sắc màu tươi đẹp của cuộc sống.