Trong giây phút quyết định số phận của Thiên Ngọc quốc, Linh Linh đứng giữa tâm bão của cuộc chiến. Ánh mắt cô rực cháy quyết tâm, tay cầm chắc thanh kiếm báu đang tỏa sáng ven trời. Trước mặt, hàng trăm binh lính đầu đội đóng kín, sẵn sàng hủy diệt mọi hi vọng.
"Để cho con hay còn ta quyết chiến!" Linh Linh quỳ gối xuống đất, đặt thanh kiếm lên đầu, nhấn chặt lên trái tim. Giọng nói của cô vọng lên mạnh mẽ, xuyên qua vực sâu của lòng đất, vang vọng khắp nơi: "Mong Thiên Thần che chở cho dân tộc của con, hãy làm cho ánh sáng của chúng ta chiếu rọi cõi đời!"
Sức mạnh từ lòng thành tâm phả ra khí phách, thanh kiếm báu bừng sáng như mặt trăng tròn trắng xóa, ánh lên gương mặt can đảm của Linh Linh. Bước vững vàng, cô bước lên từng bậc thang đá, đối mặt dũng cảm với binh đoàn địch đông đúc.
Huyền Thiên từ xa nhìn thấy cảnh này, dưới ánh mắt bất ngờ lẫn xúc động. Trái tim hoàng tử rộn lên sóng cảm xúc khó tả, anh biết rằng không thể rời xa người phụ nữ mạnh mẽ kia, người đã vươn lên từ bãi đá lửa đầy hiểm nguy đến bước vào cuộc chiến đồng lòng với dân tộc.