Trên tay Bạch Phính Đình, một que bút lục xanh nhếch môi treo lơ lửng, bắn tia sáng về phía người đàn ông cao lớn đứng trước mặt. "Vì sao anh lại làm như vậy?" - giọng cô ngân nga, phân vân và đau lòng. Người đàn ông trầm mặc, ánh mắt tĩnh lặng nhìn vào xanh lục trước mắt, "Vì ta không thể chấp nhận nổi sự phản bội từ người mình yêu." Tiếng nói của anh vẫn bình tĩnh, nhưng từng từ phát ra như hung hăng đâm sâu vào tâm can của cô. Bạch Phính Đình khẽ run, nước mắt trào ra không kiềm chế được. "Anh cũng biết, tình yêu không phải lúc nào cũng hạnh phúc, nhưng..." - cô lắng tiếng, từng chữ qua đau lòng nhưng cũng quyết liệt. "Nhưng nếu không dám đối diện với sự thật, thì còn gì nữa?" - giọng anh cắt ngang, gió đêm se lạnh, hình bóng anh bắt đầu mờ dần trong ánh lửa xanh lục phả ra từ que bút rơi trên sàn nhà.