Trong màn đêm dày, ánh trăng xanh lạnh lùng chiếu sáng qua khe cửa sổ nhỏ, làm bóng dáng của hai cô gái mờ ảo như những hồn ma lạc lõng. Một trong hai người, với đôi mắt sâu thẳm nhìn về hướng xa xăm, ngực lấy hơi đều đều như ai đang dùng sức để kìm lại cảm xúc trong lòng.
"Chúng ta đã quá xa xôi, liệu có quay trở về được không?" - Tiếng nói như lời thì thầm nhưng đầy duyên dáng vang lên từ đôi môi hồng phấn của cô gái kia, lan tỏa một sự ấm áp không khí giữa không gian lạnh lẽo.
Con tim cô gái kia như bị vật lý học kéo mạnh về phía người kia, nhưng tâm trí cô níu giữ một bí mật vô hình. Sự rối ren, đau khổ lan tỏa qua từng tế bào cơ thể, nhưng không ai hiểu được nỗi lòng dày vò của cô, kể cả người đứng cạnh.
Vào phút giây ấy, gió bỗng thổi mạnh từ phía ngoài, làm lay động mái tóc nâu mượt mà của cô gái kia. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi khẽ vào tim, như lời thề non hẹn đã khắc sâu vào trái tim cô gái, không thể nào quên.