Trên giường bát hạ, ánh đèn lồng khép kín phòng càng làm nổi bật sự lạnh lùng của người đàn ông, tổng tài Vương Hạo Thần. Bên cạnh, cô dâu gả thay, Lâm Tử Tịch, không dám nhúc nhích, ánh mắt lóng lánh đầy lo sợ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh thường, rồi từ từ đến gần, đè nặng cô xuống giường.
"Cô nghĩ là cô ai mà dám thay mặt cho người khác chạy trốn?" Anh thì thào, giọng điệu lạnh lùng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Lâm Tử Tịch không dám nhìn thẳng vào đôi mắt khắc nghiệt của tổng tài. Cô chỉ biết nhắm mắt lại, rồi lặng lẽ chịu đựng mọi ánh nhìn và cử chỉ của anh. Đến phút cuối, khi anh bắt đầu cởi bỏ váy cưới cùng áo lót, cô mới nhận ra rằng, mọi thứ không hề dừng lại ở đây.
"Lâm Tử Tịch, cô là ai trong cuộc sống của tôi?" Vương Hạo Thần hỏi, giọng điệu trầm ngâm hơn.
Cô dần mở mắt, lời đáp của mình không phải là tên của chị gái, mà là một con người mới, đầy chiều sâu và bí ẩn.