Nửa đêm tĩnh lặng, ánh trăng pha lê chiếu sáng những góc phố đổ vỡ. Trên mái ngói nhà cũ, hai bóng người thoáng hiện giữa bóng đêm. Là không khí của tuyệt vọng hay hy vọng, Rina và Ken đang đối mặt với nhau sau bao năm xa cách.
Rina, bước tiến gần, ánh mắt như đóm lửa đỏ bừng, "Ken, cuộc đời quá nhiều gian nan, nhưng tình bạn của chúng ta không thể nào chấm dứt chỉ vì một hận thù theo thói quen."
Ken lặng im, ánh mắt sâu thẳm như muốn đâm ra hồn tận đáy. "Rina, chúng ta từng hứa với nhau... nhưng từ lúc đó, tôi đã thay đổi. Sóng gió cuộc đời đã biến tôi trở thành kẻ tàn ác, không còn chỗ cho tình bạn nữa."
"Hãy tin tôi, Ken," Rina cố gắng thức tỉnh lòng dung nhan màu đen tối của Ken, "chúng ta có thể làm cho tất cả trở lại như xưa. Đừng để lòng trả thù chi phối tâm hồn, hãy để tình bằng hữu của chúng ta lên ngôi!"
Khoảnh khắc im lặng trở nên trầm trọng, các lời nói vẫn đọng lại trong không khí. Mặc dù trái tim Ken đang đau thương, nhưng ánh mắt của anh dần dần lên sáng, liệu cuộc gặp gỡ này có thể là lẽ sống cho cả hai, hay chỉ là một trận định mệnh không thể thay đổi?