Mai Phương đứng trước Minh Tâm, ánh mắt cô lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Thật ra, từ thuở nhỏ, tôi đã biết cậu thích tôi. Nhưng đã quá muộn rồi, Minh Tâm." Điều đó đánh thức Minh Tâm tỉnh giấc từ giấc mơ hạnh phúc mà cậu vẫn mơ ước. Ánh mắt Mai Phương lạnh lùng như dòng nước đóng băng chạm vào tâm hồn cậu.
Nhưng rồi, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Khi Minh Tâm quyết định rời khỏi phòng, bàn tay ấm áp của Mai Phương nắm chặt lấy cánh tay cậu. "Đợi đã, Minh Tâm," cô nói, giọng điệu bất thường. "Có điều muốn nói với cậu."
Mai Phương giải thích một cách không lý giải được cho Minh Tâm. "Tôi đã chờ đợi cậu thổ lộ suốt bao năm, nhưng cậu không bao giờ tỏ ý quan tâm. Nhưng hôm nay, khi cậu nói ra, tôi đã đặt lịch hẹn với người khác." Minh Tâm chưa kịp phản đối, Mai Phương đã kéo cậu lại và ôm chặt cậu. "Nhưng có lẽ, cậu vẫn còn cơ hội..."
Kể từ đó, tình huống giữa Minh Tâm và Mai Phương trở nên phức tạp hơn. Họ bắt đầu hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, những hiểu lầm và thử thách đều được đối diện. Trong từng cử chỉ, từng lời nói, tình bạn của họ dần trở nên phức tạp hơn, đậm chất tình cảm. Minh Tâm nhận ra rằng, dù tình cảm lúc đầu không được đáp trả, nhưng tình bạn của họ vẫn đẹp đẽ và quý giá không kém.
Và cuối cùng, khi bước qua mọi khó khăn, họ nhận ra rằng tình bạn thân thiết mạnh mẽ hơn bất cứ tình cảm nào khác, và đó chính là điều quý giá nhất mà họ đã tìm thấy trong nhau.