Trên con hành lang dài thẳng tắp của ngôi trường tư lớn nhất Tokyo, cô bé Tanpopo bước đi một cách tự tin và hứng khởi. Bàn tay bé nhỏ của cô vẫy vẫy đều đều, như những cánh hoa nhẹ nhàng bay trong gió. Thời gian dần trôi qua, và mái tóc đen dài của Tanpopo cũng dần trở nên rối bời, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô vẫn không hề mờ đi.
Tuy nhiên, niềm hứng khởi của cô nhanh chóng bị đẩy lùi khi cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ và lời bàn tán trái chiều với lòng mong muốn hòa mình giữa những người bạn mới. "Có lẽ mình không nên ở đây," Tanpopo nghĩ trong lòng, nỗi sợ hãi tồn tại cứ thế tựa vào cô như một bóng đen.
Nhưng rồi, một ngày kia, khi cô đang ngồi một mình trong sân trường, một cánh hoa nhỏ từ trên cao rơi xuống, và gió nhẹ đưa nó tới đôi chân của Tanpopo. Cô nhặt lên, cảm nhận sự ấm áp nhẹ nhàng từ cánh hoa. "Mỗi người đều có giá trị của riêng mình," một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tanpopo quay lại, và thấy một chàng trai đứng đó, ánh mắt sáng lên bằng sự chân thành và đồng cảm. "Hãy để tớ giúp cậu," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng như làn gió mát của mùa xuân. Và từ đó, một mối liên kết độc đáo và ý nghĩa bắt đầu khép lại giữa Tanpopo và người bạn mới, từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Đó không chỉ là câu chuyện về cô bé nghèo khó Tanpopo, mà còn là câu chuyện về tình bạn, sự đồng cảm và khả năng nhận ra giá trị bản thân, ngay cả khi thế giới xung quanh dường như chối bỏ.