Trong một buổi trưa nắng nóng oi bức, Nagumo vội vã lao vào quán cafe với ánh mắt hướng về ước mơ của mình. Nhưng không ngờ, hôm nay lại là một ngày đặc biệt. Khách hàng thường ngày đã đến - nhưng không phải để đặt một cốc cà phê thông thường.
"Vào lúc này, anh cảm thấy như thế nào?" Người khách hỏi, ánh mắt sâu thẳm như đang nhìn thấu tâm hồn Nagumo.
"Xin lỗi, anh muốn nói gì?" Nagumo hơi bối rối nhưng vẫn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp.
"Cốc cà phê đặc biệt mà chỉ bạn mới có thể tạo ra," người khách đáp, giọng nói êm dịu như hòa quyện với hơi thở của thành phố náo nhiệt.
Nagumo lắc đầu, đồng ý với thách thức bằng một nụ cười nhỏ. Quán cafe bắt đầu tràn ngập hương vị của hạnh phúc và tò mò khi Nagumo bắt đầu pha chế "đặc biệt" của riêng mình. Khi người khách thử cốc cà phê, kỳ lạ hơn cả sự tưởng tượng xảy ra - anh ta nhớ lại những kí ức mà đã lâu quên.
Một vòng xôn xao lan tỏa qua quán, nhưng Nagumo không chú ý. Cô chỉ tập trung vào việc đưa niềm vui và ý nghĩa vào từng giọt cà phê. Và khi người khách đặc biệt ấy nói lời gia tăng, cả quán café bỗng lung linh như một tia sáng, hé lộ những bí mật chưa từng được khám phá của thành phố kì lạ này.