Khi Ray và Stella bị bắt giữ, họ không chỉ đối mặt với sự đe dọa về tính mạng mà còn phải đương đầu với những màn tra tấn tàn nhẫn đến tột cùng từ tổ chức tội phạm. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, những vết thương trên cơ thể họ không ngừng đau đớn, nhưng tâm hồn cũng bị dày vò không kém.
Trong giờ phút bế tắc, Ray nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ở cuối hành lang. Khí cầu nhỏ vẫy phảy trong gió, tạo ra những ánh sáng màu saffron lấp lánh. Anh nhận ra đó là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi địa ngục mà họ đang giam cầm.
"Mở cửa, đồ ngu ngốc!" Ray gào lên, lập tức chống lại những kẻ gác cửa với tất cả sức mạnh còn sót lại. Stella nhìn thấy cơ hội và không ngần ngại hành động. Với cú đánh chói lọi, cô hạ gục kẻ cận vệ cuối cùng, tạo lối thoát cho cả hai.
Họ chạy qua hành lang tăm tối, vượt qua những cản trở đáng sợ. Khi cả hai đạt được bên kia cánh cửa tự do, Ray bỗng dưng dừng lại và quay lại nhìn Stella. "Chúng ta không hẹn hò," anh nói, nhưng ánh mắt anh bừng lên lửa, truyền đi thông điệp không thể nào hiểu lầm.
Stella cười nhẹ nhàng, ánh mắt rực lửa nhìn vào mắt Ray. "Chỉ cần nắm tay thôi," cô nói, rồi hai người bước ra khỏi cánh cửa, tay trong tay, sẵn sàng đối mặt với những thử thách và mối nguy hiểm tiếp theo, nhưng không còn đơn độc nữa.