Trong ánh đèn mờ ảo của buổi hoàng hôn, Eren gục đầu xuống bàn tay run rẩy. Mikasa nhấp mạnh một hơi thuốc, ánh mắt nhòe đi trong niềm đau sâu thẳm. "Ta biết cậu cũng có những giấc mộng dữ," cô nói, giọng khàn khàn. "Eren, cậu có cảm thấy đau không? Nếu thấy đau...đó chính là minh chứng cho việc cậu còn sống."
Eren không đáp, chỉ cắm đầu vào tay, nước mắt rơi lăn dài trên pallo.
"Chúng ta sẽ mãi bên nhau," Mikasa nhấn mạnh, cố cười nhẹ nhàng để dỗ dành người bạn thân thương. Nhưng sự đau đớn trong lòng cô không thể nào dùng lời nói để dập tắt.
Những kí ức ồn ào kéo về, đan xen với những hi vọng vụt sáng. Chúng như những cơn sóng lớn cuốn trôi tâm hồn hai người trong lúc này. Sự kiên cường và sự yếu đuối, tình bạn và tình yêu, tất cả đều trở nên mơ hồ giữa biển cả xanh thẳm của quá khứ.
Trong im lặng, họ cùng nhìn nhau, niềm hi vọng như nở rộ từng cánh hoa mong manh giữa cơn bão tận thế. Eren bắt đầu nhận ra rằng, mỗi đau thương, mỗi tiếng thở dài, mỗi nỗi buồn đều là một phần của việc sống. Và "Chúng ta sẽ mãi bên nhau" không phải chỉ là một câu nói, mà là khát khao vượt qua tất cả để tìm lại chính mình, tìm lại đường đi trong cuộc sống hỗn loạn này.
Đóa hoa hồng đỏ rực trên bàn, như lời hứa vĩnh viễn của tình bạn và tình yêu, đang rực sáng giữa bóng tối.