Trên cánh đồng bạt ngàn hoa nở rộ, Tiểu Nhan và Thiên Di cùng nhau ngồi, ánh nắng chiều phủ đầy ấm áp. Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay những cánh hoa tím bay lên trời như muốn kể một câu chuyện tình lãng mạn.
Tiểu Nhan quay người về phía Thiên Di, ánh mắt rõ ràng thấu hiểu. "Thiên Di à, tớ biết mình không phải chị em ruột, nhưng tình cảm của tớ dành cho cậu không bao giờ giả dối."
Thiên Di gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn trầm lắng và buồn bã. "Tiểu Nhan ơi, cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ. Nhưng con người mà cậu biết không phải là tất cả..."
Chợt, một âm thanh ầm ừ lạ kỳ vang lên từ địa ngục, buộc cả hai cô gái phải quay đầu lại. Một cánh cổng tối tăm mở ra, phóng ra tia sáng chói lọi.
Trong sự im lặng đến kinh hoàng, một cô gái giống hệt Thiên Di bước ra. "Xin lỗi vì đã che giấu bí mật," cô nói, giọng nói vang vọng như những lời nguyền rủa. "Tôi chính là Thiên Di thật sự, người đã mất linh hồn của mình..."