Trên bức bình minh ửng đỏ, nữ chính Daphne đứng trước cánh cửa phòng ngủ, ánh mắt đầy quyết liệt nhưng cũng không kém phần sợ hãi. Bên kia, Claude vẫn đứng im lặng, vẻ mặt như đá lạnh không tỏ ra ngạc nhiên trước lời đề nghị không ngờ của vợ.
"Chồng à, mình ly hôn đi," Daphne lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, bước vào phòng với sự kiên quyết không thể phủ nhận.
Claude nghiêng đầu nhìn Daphne, bàn tay nắm chặt chai rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thể che giấu được điều gì đó đau lòng bên trong.
"Ly hôn? Nàng nghĩ ta sẽ để mất nàng một cách dễ dàng sao?" Claude hỏi một cách thách thức, giọng điệu không chút xao lạc.
Daphne khẽ mỉm cười, "Nếu chị không là cái gai trong mắt anh, anh đã không cần phải nói như thế."
"Hừ, có lẽ nàng quên rằng, từ khi ta lạc hậu này, ta đã không dễ bị nắm giữ," Claude tỏ ra bất ngờ, nhưng không phủ nhận sự tiêu cực hiện diện bên trong anh.
Nhưng rồi, một sự thay đổi đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt của Claude, ánh mắt anh dần lưu luyến hơn khi nhìn Daphne. "Nhưng dù thế nào, ta... ta không thể buông nàng ra."
Daphne nhìn vào đôi mắt đầy vấn vương ấy, trong lòng bất ngờ và hoài nghi. Liệu tình yêu có thật sự tồn tại trong sự oan trái, hay đó chỉ là vỏ bọc của sự đau khổ? Để hiểu rõ hơn, hãy theo dõi những khúc mắc và sự thật được hé lộ trong những trang tiếp theo của "Chồng à, mình ly hôn đi."