Trong bức tranh u ám của thảm họa, Pyo Gu Won và Heo Jin Woo tiếp tục bước đi, dấn thân vào cơn ác mộng khôn cùng. Sự im lặng giữa họ chỉ được phá vỡ bởi những tiếng thở dốc và bước chân rên rỉ trên con đường vắng vẻ.
Pyo nhìn cậy lên ánh mắt của Heo, trong đó nuôi lên một tâm hồn đau khổ chưa từng thấy. Mỗi cử động của anh như tiếng rơi của một hạt sỏi nặng trĩu, tạo nên âm nhạc u tối vang vọng trong không gian trống trải. Trái tim anh loạn nhịp đập bên trong ngực, nhấn nhíp theo những nỗi đau tận cùng mà cậu chịu đựng.
"Heo Jin Woo, cậu đã từ đâu?" Pyo đặt câu hỏi, giọng điệu trầm lắng như một bản nhạc đồng điệu với bóng tối xung quanh.
Heo nhìn thẳng vào mắt Pyo, một ánh sáng yếu ớt nhưng đầy ý chí đã chuyển đổi. "Tôi đã mất hết mọi thứ," cậu thốt lên, giọng nói yếu nhưng rõ ràng.
Pyo hiểu. "Được, hãy cứ đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu." Ôm lấy sự tự do, anh cảm nhận cảm xúc rối ren tràn ngập từng tế bào cơ thể.
Và từ trái tim bóng tối của họ, một tia sáng dần lớn dần trong, như một lửa hy vọng nhỏ lớn hơn giữa thảm họa mịt mù. Chờ xem, liệu nó có đủ sức chiếu sáng cho cuộc hành trình khó khăn của họ hay không.