Trên con đường cát vàng rộng lớn, bóng tối đang lan tỏa từ phía Tây. Ánh sáng của mặt trời lúc này chỉ còn là một vệt vàng óng ánh xa xăm trên bầu trời. Trên bục thờ đá, Chiến Thần - người nắm giữ thanh kiếm không từ bỏ bất cứ cuộc chiến nào - đứng yên như một vị thần huyền thoại. Bàn tay của hắn vẫn cầm chặt thanh kiếm sắt lạnh bắt đầu hé lên với vẻ đợi chờ.
Trước mặt hắn, một cậu bé tóc bạch kim đầy tinh tế quỳ gối, khóe môi run lên trong sự sợ hãi.
"Mong anh tha thứ cho lỗi lầm của em…Ivan," cậu bé bật khóc, hơi thở run rẩy.
Vẻ mặt của Chiến Thần không gợi lên bất cứ biểu cảm nào, chỉ có ánh sáng từ đôi mắt lạnh lùng như tuyết màu xanh lấp lánh. Giữa hai người, một màn đấu tiếp tục nối dài, sự căng thẳng giữa tướng lãnh mạnh mẽ và đứa trẻ yếu đuối trở nên rõ ràng hơn từng phút.
Vào lúc ánh mặt trời cuối cùng chìm xuống chân trời, Ivan vung thanh kiếm lên. Đôi mắt của cậu bé khẽ nhướng, lời khẽ rơi: "Em không thể đánh bại anh được, nhưng em không bao giờ từ bỏ."
Bước nhanh với sức mạnh dũng cảm, Ivan không còn là cậu bé yếu đuối mà trở thành một Chiến Thần trẻ tuổi, quyết đánh lật số phận, quyết giữ thanh kiếm trong tay mình, và quyết hoàn thành sứ mệnh mà sư phụ đã giao.