Trải qua phút giây căng thẳng, Geon Woo cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc dồn đè. Anh cảm giác mình hầu như không thể thở, từng hơi thở trở nên gấp gáp, tim rộn rã hơn bao giờ hết. Ánh mắt run rẩy đầy lo lắng của cậu nhìn chằm chằm vào tiền bối, nhấn chìm trong bóng tối của căn phòng chỉ còn ánh sáng chiếu rọi từ màn hình laptop.
Anh chợt cảm thấy tay mình bị nắm chặt, và khi quay đầu nhìn, Geon Woo bàng hoàng nhận ra ánh mắt của tiền bối đang bừng lên một tia hy vọng, một điều gì đó ẩn sau vẻ hoang mang. Tiền bối không nói lời nào, chỉ cầm chặt cằm của cậu, nước mắt lăn dài trên gương mặt điển trai.
"Không sợ, em nhé. Tất cả sẽ ổn thôi," tiền bối thì thầm, giọng điệu an ủi nhưng cũng chứa đựng sự quyết tâm.
Sự ấm áp từ anh ta làm Geon Woo nhận ra rằng không cần phải chạy trốn nữa. Cậu nhảy khỏi giường, đối diện với anh để rồi ôm chặt anh trong vòng tay mình. Hai trái tim đập mạnh, hòa chung vào âm nhạc của tình yêu không ngừng nghỉ. Hai linh hồn hòa quyện, không còn gì khác ngoài sự chân thật và ngọt ngào của tình yêu.