Nhại Tân Hoan đứng im, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Nhậm Tiểu Bắc, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một cuộc chiến lớn. Cô từng nghĩ rằng mục tiêu "tán tỉnh mọi tiểu thịt tươi" là đủ để làm đẹp cuộc sống, nhưng giờ đây, cái mục tiêu đó bỗng thấy nhạt nhòa và không còn ý nghĩa.
Nhậm Tiểu Bắc nhìn cô, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng chứa đựng một chút thương tiếc. "Chị không cảm thấy mệt mỏi, cô ấy không chán chường, không bình thường đến như vậy sao?"
Nhại Tân Hoan bất ngờ, cô không trả lời ngay mà nhìn xuống tay. "Tôi... tôi cũng không biết," cô thốt lên.
Nhậm Tiểu Bắc không dừng lại, "Chị có cần một ý nghĩa mới, một hướng đi mới cho cuộc đời mình không?"
Trái tim Nhại Tân Hoan đập rộn lên, cảm xúc lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhận ra rằng, thực sự, mình không cần phải giữ lấy hình ảnh nguyên thủy của mình. "Vâng, tôi cần... một thứ gì đó mới mẻ," cô thốt lên, ánh mắt cô đầy hy vọng.
Nhậm Tiểu Bắc nở một nụ cười nhẹ, "Chị ơi, chị đã bắt đầu đi vào con đường mới, con đường của chính mình." Sự bắt đầu của một hành trình khám phá bản thân, của việc chấp nhận bản thân mình và tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, cuộc phiêu lưu mới của Nhại Tân Hoan và Nhậm Tiểu Bắc bắt đầu từ đây.