Trong sự tuyệt vọng vô tận, Soo Jin cảm thấy như mình đang rơi vào vực sâu tăm tối không lối thoát. Ánh bình minh mà cô từng yêu thích giờ đây chỉ còn là một kí ức xa xôi, như một tia sáng xanh nhạt không thể chạm đến. Cuộc sống của cô vốn dựa vào việc vẽ tranh, và giờ đây, điều đó cũng đã vụt tắt như ngọn nến trên bàn.
Đến khi Min Ho xuất hiện, ánh sáng mặt trời dường như tràn ngập căn phòng nhỏ của Soo Jin. Anh không chỉ giúp cô nhìn thấy thế giới bằng cách khác mà còn mở ra cho cô một cánh cửa mới - âm nhạc. Âm nhạc, những nốt nhạc êm đềm từ đàn piano anh thường chơi đã thổi bay hết bóng tối trong tâm hồn cô.
Nhưng cái mà Min Ho mang lại cho Soo Jin không chỉ là những giai điệu, mà còn là đường dẫn đến trái tim. Họ hiểu được rằng trong thế giới tăm tối nhất cũng có thể nảy sinh lên tình yêu, mạnh mẽ và bền vững hơn bất cứ điều gì. Và từ đó, mỗi cơn đau, mỗi thử thách trở thành cơ hội để họ càng hiểu mình và nhau hơn.